Một bộ phim gợi mở nhiều suy nghĩ về cuộc sống, cái chết, thiện-ác, tốt-xấu với một chút pha trộn của yếu tố giả tưởng siêu nhiên.

Mình tình cờ thấy phim này trên Netflix trong một buổi tối Chủ Nhật ở nhà một mình tìm phim xem. The Green Mile (1999) trên IMDB có điểm rất cao 8.6/10 mà lại có Tom Hanks đóng như một bảo chứng cho chất lượng, thì ngại gì mà không làm ngay 1 ly Bailey vừa ngồi xem vừa chill cho mùng 3 Tết thêm thi vị (xem xong thì biết đã nhầm, vì xem không chill tí nào mà còn phải trăn trở ngồi viết cái review này 😅).

Phim xoay quanh câu chuyện giữa 2 nhân vật Paul Edgecomb (Tom Hanks) và John Coffey (Michael Clarke Duncan). Thoạt trông hai người bọn họ thật là quá đối lập – một người cai ngục da trắng và một tử tù da đen. Tuyến nhân vật này làm mình lại liên tưởng tới phim Green Book (2018) đã đạt giải Oscar năm 2019, cũng với 2 nam nhân vật chính tương phản nhau về cả màu da lẫn tài năng & tri thức. Điều trùng hợp tình cờ (hay không tình cờ nhỉ?!) là hai phim này đều có tựa đề là “Green” mặc dù ám chỉ tới hai thứ khác nhau, một bên là Cẩm nang xanh & một bên là Con đường xanh. Cả 2 phim đều hay (nhưng hơi nặng đô), nếu có thời gian bạn nên xem. Còn giờ quay trở lại phim The Green Mile nhé 😆.

Phim kể về một anh da đen rất to cao (anh diễn viên ngoài đời cao gần 2m, nặng gần 150kg) bị kết án tử vì là nghi phạm đã sát hại 2 em bé gái, bị đưa vào nhà tù chờ ngày hành quyết. Khu tử tù được giám sát bởi 4 sĩ quan trong đó Paul là trưởng nhóm. Phim xoay quanh cuộc sống bên trong khu tử tù chỉ với vài tù nhân lần lượt tới ngày xử án, qua đó khắc họa rõ tính cách của từng nhóm nhân vật, cũng như tiết lộ dần năng lực siêu nhiên của John Coffey. John có thể cảm nhận được nỗi đau của mọi sinh linh & ra tay cứu chữa bất kể là bệnh/vết thương nặng đến đâu, và còn nhìn được cả quá khứ của một người chỉ bằng cách chạm vào họ. Chi tiết & mạch phim thì mình sẽ ko spoil mà chỉ nói về cảm nhận của mình khi xem phim thôi.

Cảm nhận đầu tiên trong và sau khi xem là “nặng đầu”, hic. Trong phim có nhiều cảnh ám ảnh quá, như cảnh tử tù bị hành quyết trên ghế điện “Old Sparky”, và có những khoảnh khắc rất xúc động mà mình đã khóc theo nhân vật khi xem. Sau khi coi xong, phải mất một lúc để mình tịnh tâm kết nối mọi suy nghĩ đang rối tung trong đầu lại. Những phim như thế này chắc chỉ nên lâu lâu mới coi một lần nếu không muốn trở nên quá serious about life 🥲.

Đoạn đối thoại đau lòng nhất, có lẽ là lúc Paul ngồi nói chuyện với John sau khi đã dằn vặt bản thân vì không nghĩ ra được cách nào để cứu anh này khỏi án tử, nhưng John thì ngược lại, muốn kết thúc mọi thứ ở đó (“I want it to be over & done with”) vì anh ấy đã phải chứng kiến quá nhiều tội ác & cảm nhận quá nhiều nỗi đau u uất trên thế giới này trong bao năm qua rồi.

“I’m tired, boss. I’m tired of being on the road, lonely as a sparrow in the rain. I’m tired of never having me a buddy to be with, to tell me where we’re going to, coming from or why. Mostly, I’m tired of people being ugly to each other. I’m tired of all the pain I feel & hear in the world every day. There’s too much of it. It’s like pieces of glass in my head, all the time.”

(John Coffey said to Paul Edgecomb before the execution day)

Có lẽ cảm xúc con người luôn là như vậy. Khi thấy người khác gặp bất hạnh, ta luôn muốn giúp. Khi chính ta gặp thất bại, ta luôn cố vượt qua. Nhưng nếu gặp quá nhiều chuyện ngang trái ở đời, nhất là sau những lần bất lực không thể làm được gì, tâm can ta lại dằn vặt khổ sở, và đến một lúc ta sẽ muốn buông xuôi hết tất cả để kéo mình ra khỏi những đớn đau này. Bởi nhiều khi kết thúc không hẳn là đau khổ, mà lại là cách để giải thoát chính mình. Chỉ có điều cái kết thúc ấy không nhất thiết phải là cái chết như John.

Khi nghe John nói đoạn này, thì mình đã chợt nghĩ, giá như John có bạn đồng hành trên đường đời đầy kẻ xấu đó, có người san sẻ những dằn vặt mà anh phải chịu, có người gỡ bớt ra những mảnh gương ghim trong đầu anh, thì chắc đã không có một John Coffey luôn cảm thấy bất an và sợ hãi bóng tối dù rằng anh ta có một thân hình vạm vỡ tưởng chừng như rất mạnh mẽ không ngán thứ gì. Đâu cần gì nhiều, chỉ một mẩu bánh tự làm của Jan (vợ Paul) gửi vào thay lời cảm ơn cũng đủ khiến John háo hức ăn ngấu nghiến như một đứa trẻ (Đoạn này mình cũng rất thích nè, vì John đã giúp đỡ Paul không hề vụ lợi nên khi được cảm ơn thì mãi một lúc anh ấy mới hiểu vì sao). Hay như đoạn cuối phim, khi trong phòng hành quyết tràn ngập nỗi căm phẫn của người nhà nạn nhân khiến John run rẩy rưng rưng ngay khi bước vào, chỉ cần anh bạn sĩ quan Brutal Howel thì thầm “Don’t feel them. Feel how we feel. We don’t hate you!” là cũng đã đủ để trấn an John.

Vậy đó, thỉnh thoảng sẽ có lúc chúng ta thấy nản lòng trước những phần u ám của thế giới này, nhưng chỉ cần có một ai đó ở bên cạnh chia sẻ và cho ta cảm nhận được phần tươi đẹp còn lại, thì câu chuyện đời ta có thể sẽ khác.

Phim cũng thoáng khiến mình thấy rằng, có quyền năng nào đó nhiều khi cũng là một sự bất hạnh mà có khi ta lại ước gì mình đừng có nó 🙂 Như John Coffey ước gì mình không có năng lực đặc biệt đó để được sống bình an. Như Paul cảm thấy chạnh lòng khi ‘bị’ sống lâu hơn và phải chứng kiến người thân của mình lần lượt ra đi đến khi không còn ai bên cạnh, và mỗi đêm đều trằn trọc không biết khi nào ‘được’ đến lượt mình. Sống bất tử từ xưa luôn là điều nhân loại mong muốn, nhưng liệu nó có thực sự đáng mơ ước như mọi người vẫn tưởng?

Trong cuộc sống bình thường của chúng ta cũng vậy, có tài năng chưa chắc đã sống hạnh phúc. Không thiếu người sống rất tốt bụng luôn giúp đỡ mọi người bằng tất cả những gì mình có, nhưng chính họ lại phải chịu cảnh thiếu thốn và bất công. Ai đó quá nhạy cảm trong thấu hiểu nỗi niềm của người khác chắc cũng sẽ thường phải sống trong các cung bậc cảm xúc được đẩy tới tận cùng, mà không phải lúc nào cũng là cảm xúc tốt. Khi ai đó quá giỏi giang và quán xuyến tốt mọi việc, sẽ có nhiều gánh nặng đè lên vai họ hơn. Khi biết làm quá nhiều thứ, bạn sẽ lại loay hoay không biết cuối cùng mình giỏi cái gì nhất và nên theo đuổi cái gì. Chắc rồi ai cũng sẽ có lúc phải tự lang thang trong bóng tối lặng lẽ như John Coffey đã từng, phải tự đấu tranh nội tâm vì sao lại ban cho tôi cái này để tôi giờ phải khổ, phải cảm thấy bất an, phải có lúc yếu đuối… Để đến một lúc nào đó ta sẽ chợt nhận ra, phải chăng ta đang quá chăm chăm vào những chán chường u ám mà không nhìn thấy những hạnh phúc lấp lánh mình đã chạm qua, cả những ảnh hưởng tích cực mà ta đem lại cho người khác nhờ vào những ‘tài năng’ kia. Thôi thì hãy chấp nhận cuộc sống như nó vốn vậy: Bất công có – công lý có; Kẻ vô dụng có – người tài năng có; Thiện có – ác có; Tốt có – xấu có. Và ta chỉ cần sống đúng với cảm xúc của mình & trọn vẹn với hiện tại: khi hạnh phúc thì cười vui, khi bực tức hãy xả bớt, khi chán chường hãy quan sát kĩ hơn để cảm nhận những niềm vui nho nhỏ, và sống cân bằng trở lại.

Xem phim xong mà nhiều suy nghĩ quá luôn ấy! 😭 Bởi vậy nên chắc lâu lâu mới dám coi 1 phim “nặng đô” như vầy, không thôi mất ngủ vì trằn trọc sự đời miết quá. À, ai có đọc Kinh thánh hoặc theo Đạo, thì có thể đọc thêm bài review này (tiếng Anh), với góc nhìn và lý giải mới lạ có yếu tố tôn giáo. Ví dụ như giả thuyết John Coffey chính là hình tượng hóa cho Chúa Jesus (John Coffey viết tắt cũng chính là JS – Jesus Christ) đi cứu chúng sinh chẳng hạn, và các nhân vật trong phim đều tượng trưng cho một nhân vật nào đó trong Kinh thánh.

We each owe a death, there are no exceptions. I know that, but sometimes, oh God, the Green Mile is so long.

Singapore, 3AM | 14 Feb 2021.

3 thoughts on “[Movie Thoughts] The Green Mile (1999)

  1. ngày bạn Nhi viết bài này cũng khá đặc biệt nhỉ :p
    Phim này tui cũng thích nè, mặc dù lúc đầu cũng không dám coi vì coi trailer thôi cũng đã thấy phim này nặng đô rồi. Đoạn cuối phim này cũng độc đáo nè, nói chung là đạo diễn làm người xem bất ngờ từ đầu tới cuối.

    1. Hehe, cảm ơn B đã chịu khó đọc và comment nheeee. Làm N có động lực xem phim rồi ngồi reflect để viết cảm nhận hơn 1 chút rồi đó 😀 Phim nhiều đoạn bất ngờ hen, cách dẫn dắt câu chuyện cũng hay, chậm rãi nhưng mà vẫn nhiều tình tiết đắt giá & lôi cuốn. P/S: Ngày đó người nào mà có bồ chắc người ta ko ngồi coi phim 1 mình xong thức tới 3h sáng viết review đâu, nên cũng đặc biệt đó =))

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *