Sáng nay có 1 đứa bạn gọi điện hỏi ý kiến tui về định hướng sắp tới trong công việc. Nói chuyện xong ko biết có giúp ích được gì ko nhưng mà tự dưng làm tui lan man 1 vài suy nghĩ nên viết xuống đây coi như tự làm reflection 1 thời đã qua
Hồi xưa nhớ có quyển sách “Chênh vênh 25”, mà thực ra tui thấy độ tuổi nào cũng có thể chênh vênh hết hehe. Chưa ra trường thì ko biết ra trường sẽ theo ngành nào, làm cái gì. Làm được vài năm thì băn khoăn ko biết mình theo ngành này có đúng ko, sao làm 1 thời gian thấy chán chán, ko biết còn công việc nào khác phát huy hết được tiềm năng của mình ko. Thêm mấy năm nữa thì lại bắt đầu đặt câu hỏi mình đi làm để làm gì, ý nghĩa trong công việc này là gì. Cứ như vậy, các câu hỏi ko bao giờ ngừng, và chúng ta sẽ ko bao giờ thôi chênh vênh, trừ khi hiểu được mình muốn gì & bắt đầu thay đổi cuộc sống theo cách mình muốn.
Có nhiều lý do có thể khiến mình rơi vào trạng thái này, và rất cần sự tỉnh táo để nhìn nhận.
Do áp lực từ xung quanh (gia đình, bạn bè, xã hội, bà hàng xóm). Nhìn qua bạn bè thấy ai cũng “có vẻ” hoành tráng hơn mình, vui vẻ hơn mình, tận hưởng cuộc sống nhiều hơn mình, ăn ngon hơn mình, mặc đẹp hơn mình, có team xịn hơn mình, công việc ổn định & tốt hơn mình… Nhưng cái gì cũng có 2 mặt mn ạ, lúc vui vẻ thì thường người ta mới hứng khởi chia sẻ với số đông, còn lúc khó khăn mệt mỏi cực nhọc thì nhiều khi họ chỉ chia sẻ với 1 số người thân thiết hoặc thậm chí là ko với ai cả. Trừ 1 số người toxic, suốt ngày bán than từ chuyện lớn đến chuyện bé nha (những bạn này mình thường unfollow hoặc hạn chế tiếp xúc, hihi). Như bạn mình hồi trc có 1 đợt cv rất thuận lợi, thăng tiến cực nhanh trong cty, kiểu như 1 hiện tượng ai nhìn vào cũng ngưỡng mộ luôn á, nhưng mấy ai biết được bạn mình thường xuyên mất ngủ và hay bị bệnh vặt vì phải chịu quá nhiều áp lực trên cty. Còn mình thời đó vẫn tung tăng đi chơi bida với đi quẫy cùng chúng bạn, vô tư vô lo, đêm đặt lưng xuống là ngủ 1 lèo Mình tin là ít có ai 100% thời gian đều hạnh phúc với mọi thứ trong cuộc sống của họ lắm. Cho nên, tỉnh táo lên nha mn!!! Đừng so sánh mình với người khác, vì nhiều khi ngta lại đang thèm muốn cái mà bạn đang có đó. Vd như bồ của bạn! À nhầm, ý là việc bạn có bồ, còn ngta thì đang ế =))
Do kỳ vọng rằng công việc của mình sẽ luôn mới mẻ & thú vị, nhất là nếu mình thích nó. Hông bé ơi!!! Cảm giác nhàm chán sau 1 thời gian làm 1 công việc nhất định, là rất bình thường. Chu kì chán dao động lâu/nhanh tùy người, nhưng sẽ tới. Vấn đề là mình xử lý nó ntn, tùy vào ưu tiên lúc đó của mình là gì.
- Nếu đại cục mình vẫn muốn làm ngành này & ở team này (do cty tốt, ngành đang có tương lai, team giỏi…) thì mình sẽ tìm cách làm mới công việc hiện tại. Vd như nghĩ coi có cái gì hay ho có thể ứng dụng được vào công việc mà mình chưa thử ko (vd như hồi trc tui tự mày mò viết macro để tự động hóa file excel khi còn làm Production Planner thay vì dùng công thức excel thủ công), hoặc có mảng nào khác mà mình nc với sếp để làm thử bên cạnh công việc chính đc ko (vd như trong GG hay có 20% project ở team khác, tui xin cho làm thêm để vừa học cái mới mà lại vừa đỡ thấy nhàm chán khi cv chính ko có gì thay đổi). Nếu thử hết cách rồi mà vẫn vậy, thì hẵng nghĩ tới chuyển việc.
- Nếu mình thấy cty này ko phù hợp với ưu tiên của mình, vd culture ko ổn trong khi mình ưu tiên mental health dù là lương trả rất cao, hoặc ngành này trả lương thấp mà mình muốn ưu tiên tài chính, hoặc mình cần 1 công việc có nhiều thời gian rảnh và được về sớm để lo cho gia đình vì đó là điều quan trọng nhất chẳng hạn, etc. thì hãy thử chuyển việc, và chọn cty mới/ngành mới khớp với mục tiêu của mình hơn. Quan trọng là phải biết mình ưu tiên điều gì á! Là lương bổng, sếp xí, văn hóa cty, work/life balance, cơ hội thăng tiến hay cái gì khác.
Dù gì, thì những lúc phân vân như thế cũng rất là mệt mỏi chán nản, vì cứ thấy bế tắc á, lúc vượt qua rồi nhìn lại mới rõ ràng hơn. Tui cũng y chang zị đó! Nên những lúc nhấp nhỏm như vậy, hãy cứ từ tốn reflect lại xem mình đang muốn gì, nếu cần thì nc với bạn bè (giống con bạn tui), có thể đứa bạn ko giúp đc gì, haha, nhưng ít ra mình kể được với ai đó và thấy rằng mình ko đơn độc
Túm lại, là mình cần phải rất tỉnh táo khi nhìn nhận các áp lực vô hình len lỏi đến từ xung quanh, và cố gắng xác định rõ mình ưu tiên điều gì tại thời điểm này để đưa ra quyết định thay đổi cho hợp lý. Khi mông lung lay muốn dịch chuyển, thì nên biết mình muốn chỗ mới ntn đã, rồi mới nhấc mông lên được =)))
P/S 1: Có bài viết này thấy khá đầy đủ, ai thích có thể đọc thử: https://www.betterup.com/blog/quarter-life-crisis
P/S 2: Đính kèm là 1 tấm hình tự dìm bản thân, để các bạn biết rằng có rất nhiều khoảnh khắc tui muốn chôn giấu lắm, chứ k phải hình nào cũng bốc lửa đẹp đẽ tươi zui như tui hay post fb đâu 😆